
Xin chào tất cả các bạn. Hôm nay các bạn vẫn khoẻ chứ. Dù cuộc sống của các bạn như thế nào. Thì mỗi ngày hãy vào blog này của mình. Để cùng tâm sự với mình. Nghe những câu chuyện mà mình chia sẻ.
Mình hi vọng rằng cuộc sống của mỗi người chúng ta sẽ dần dần trở nên tốt lên trong cuộc sống. Hãy nhớ tên mình. Mình là Mai Lee. Mai trong hi vọng, Mai trong ước mơ, và Mai trong toả sáng…
Các bạn à… hôm nay mình muốn cùng các bạn chia sẻ một thông điệp. Dù các bạn đọc giả là nam hay nữ cũng nên xem một lần nhé…Các bạn…
Có bao giờ…các bạn tự ti về ngoại hình chưa?
Tôi có một người em gái, em ấy năm nay học cấp 3 rồi, em lên An. Em rất trầm tính, ít khi nói chuyện hay tiếp xúc. Ngưòi duy nhất em nói chuyện cùng là gia đình và một cô bạn thân. Em ấy có một vết sẹo bên phải mặt, đó là do bẩm sinh. Tôi cũng không biết nguyên nhân, nhưng nhiều lần đi khám bác sĩ đã bảo tới năm 18 tuổi mới trị được. Cô em tôi… nó tủi thân lắm…đi đâu cũng bị hỏi về vết sẹo… Gương mặt An rất thông minh, sáng sủa, em cũng học rất giỏi nữa… nhưng… dường như vết sẹo đã lấy gần hết tất cả. Em gái tôi hay xõa tóc, không phải là muốn khoe mái tóc đẹp như bao cô gái… mà là để…che vết sẹo… Mặc dù tóc em ấy đen huyền, mượt mà nhưng mục đích em muốn cũng chỉ là che đi vết sẹo ấy…
Có vài lần em hỏi tôi rằng có phải em xấu lắm không… Tôi không biết trả lời như thế nào mặc dù trong mắt tôi em là một cô bé xinh xắn. Tôi chỉ có một câu gửi đến em, câu nói này tôi nghe được của một người thần tượng trong giới trẻ: “Hãy nhớ rằng, dù em có xấu xí đi chăng nữa… em vẫn là phiên bản độc nhất trên thế giới này. Vậy nên hãy trân trọng phiên bản có một không hai ấy”… Tôi không biết việc mình không khen An là đúng hay sai…nhưng bản thân tôi cảm thấy thay vì làm em nghĩ mình đẹp, tôi muốn em yêu bản thân dù em có xấu thế nào đi nữa.
Hôm đó An về nhà kể với tôi em thích một bạn nam cùng lớp… nhưng… em tự ti với gương mặt của mình… Tôi đã khuyên nhủ em hết lời nhưng không được, hôm đó em trầm ngâm lắm… Cứ ngồi nhìn bản thân trong gương mãi, rồi lâu lâu lại lấy tay chạm vào vết sẹo rồi giật tay ra. Tôi thấy hết nhưng tôi không nói…bởi vì không ai muốn người khác thấy bản thân yếu đuối cả…Có lần tôi thấy em như tìm cách gỡ vết sẹo ấy ra và vô tình chảy máu. Thân một người làm chị như tôi nên ngăn cản em mình nhưng tôi không làm điều đó…mẹ tôi cũng vậy…Cả gia đình muốn em thật mạnh mẽ và dũng cảm đối mặt, dù vậy những cha mẹ tôi vẫn luôn dằn vặt vì điều đó…Hai người luôn thấy có lỗi và họ đã cố gắng bù đắp cho em rất nhiều… nhưng cái em cần là thời gian, em muốn chờ thật nhanh đến khi chữa trị cho vết sẹo biến mất…
Rồi thời gian cứ thế trôi qua… chiều hôm đó em đi học về thấy em rất vui, tôi không biết đã có chuyên gì nhưng lúc tối tôi vô tình nhìn lướt qua điện thoại em, tôi thấy em đang nhắn tin với một bạn nam. Với tư cách là một người chị tôi đã rất quan tâm em, sợ em quen người không tốt nên đã tìm trang mạng xã hội của bạn nam ấy. Ban đầu ấn tượng về bạn nam khá tốt, gương mặt hiền lành nhưng để chắc chắn tôi đã nhắn tin và hỏi em ấy vì sao lại thích An…Các bạn biết không… bạn ấy trả lời không biết… bạn nam ấy nói rằng đột nhiên trong lòng thích An thôi… Người chị gần 30 tuổi như tôi cũng không biết nói gì…nhưng sau đó…em ấy nói với tôi thế này: “Em biết, chị sẽ thắc mắc rất nhiều về em. Em không bất ngờ lắm vì các bạn trong lớp cũng như thế. Nhưng chị biết không, An trong lớp là cô gái trầm tính, mạnh mẽ nhưng chắc em đã nhìn thấy phần yếu đuối và muốn bảo vệ An”. Lúc đó tôi thấy tình yêu tuổi học trò kì diệu lắm các bạn à… như một liều thuốc chữa lành vết thương… Cậu bạn ấy còn nhờ tôi nói với An như thế này: “Ngoại hình là một mở bài tốt, nhưng không bài văn nào hay chỉ dựa vào mở bài cả”… Lúc đó tôi rất vui… tôi mừng vì khoảng thời gian học đường của em đã không còn cô đơn nữa… cuối cùng cũng có người quan tâm đến bản chất con người em…
Đêm đó tôi đã chuyển lời đến An. Lúc đó em đang soan tập, gương mặt không biến sắc khi nghe câu nói ấy…em chỉ nói là em hiểu rồi…Sáng hôm sau em đi học, khoác lên mình chiếc áo dài, một đôi giày cao gót. Mái tóc của em được buộc gọn gàng ra phía sau… Tôi không biết tại sao nhưng… tôi bất giác nhìn em cười mỉm…giống như lần đầu tiên tôi thấy cô em gái của mình tươi tắn đến vậy. Em tự tin sướt hết mái tóc ra đằng sau như muốn chứng tỏ vẻ đẹp theo cách riêng của mình…
Còn vài tháng nữa là em tôi được chữa trị vết sẹo rồi các bạn à…hôm đó tôi hỏi em tôi vui không… An trả lời: “ Em…thấy bình thường. Tại vì thiệt ra dù vết sẹo có biến mất hay không em vẫn sẽ là em. Em học được cách chấp nhận chính mình rồi chị à… em không sợ gì nữa đâu…” Lúc đó… khóe miệng tôi vô tình mỉm cười…Đến bây giờ tôi mới hiểu được tình cảm giữa người với người chính là liều thuốc chữa lành tâm hồn giá trị nhất…
Vậy nên các đọc giả của tôi à…Dù các bạn là ai, giới tính nào, gia cảnh nào… hãy nhớ một điều duy nhất là yêu bản thân mình. Vạn người có thể không yêu bạn nhưng bạn phải yêu bạn. Học cách yêu bản thân hoặc học cách chấp nhận bản thân. Dù là ai đi nữa, tôi tin các bạn làm được.
Cách để yêu một người đúng cách
Buông tay một mối tình, duyên phận điều anh giữ kín trong tim
Độc thân không phải là ế mà chờ đợi người tử tế để mà yêu
Lê hấp đường phèn- chuyện tình Băng Tuyết
Xem thêm : Xem thêm thông tin về facebook